"Không có ai thật sự sẵn sàng để du học."
Mình nói điều này không phải để hù dọa, mà là để nói thật lòng. Vì cho dù bạn có chuẩn bị kỹ đến đâu, điểm số cao, hồ sơ đẹp, ngoại ngữ tốt, hành lý đầy đủ thì vẫn sẽ có những thứ không trường lớp, không tài liệu nào dạy được. Như cảm giác đứng giữa sân bay hôm tiễn người thân rồi bước qua cổng an ninh một mình. Như buổi tối đầu tiên ở xứ lạ, mọi thứ im ắng đến mức nghe rõ cả tiếng mình thở. Như những khoảnh khắc không hiểu người khác nói gì, không thể diễn đạt được bản thân, và tự dưng thấy mình bé lại.
Mình từng nghĩ phải thật bản lĩnh thì mới xứng đáng du học. Nhưng rồi mình nhận ra, du học không phải phần thưởng cho người giỏi nhất, mà là hành trình của người dám bước đi, dù còn nhiều nỗi sợ. Brené Brown cũng từng chỉ ra rằng "Can đảm không phải là không có sợ hãi, mà là hành động dù trong sợ hãi." Và mình giữ câu đó như một lời nhắc nhở bản thân "Chẳng ai bước ra khỏi vùng an toàn mà không run rẩy điều khác biệt là họ bước tiếp."
Nếu bạn đang chần chừ vì thấy mình chưa đủ “chuẩn bị”, chưa đủ “tự tin”, chưa đủ “tài năng” để du học, thì mình muốn bạn biết: không ai đủ cả đâu. Nhưng bạn sẽ học từng chút một. Bạn sẽ học cách tự bắt chuyện, cách đi mua đồ mà không thấy ngại, cách mỉm cười với người lạ, và quan trọng nhất là học cách tin vào mình khi mọi thứ xung quanh còn mơ hồ.
Hành trình nào cũng bắt đầu bằng một bước chân. Và nếu trong bạn đang có một ước mơ đang âm ỉ trong tim thì bạn đã sẵn sàng rồi đó. Không cần phải hoàn hảo. Chỉ cần đủ thật với chính mình. Vì đôi khi, chính việc dám đi khi chưa sẵn sàng lại là điều khiến bạn trưởng thành nhiều hơn bất cứ hành trang nào.
Bạn không đi du học để thể hiện mình đã giỏi.
Bạn đi để học, để sống, để lớn lên.
Và điều đó luôn xứng đáng.