Thật sự để diễn tả cảm xúc và kỉ niệm của hành trình 52 ngày lênh đênh trên đại dương bằng một bài blog thì hoàn toàn không thể. Mình chỉ biết dùng từ bối rối để miêu tả tâm trạng của mình lúc này. Mình vẫn chưa thể tin được mọi thứ đã kết thúc, từ trại tuyển chọn, nhà chung PDT, hành trình 52 ngày, cho đến dự án sau chương trình. Mọi thứ lại trở về với đúng trật tự vốn có của nó như chưa hề có điều gì xảy ra.
Sseayp đúng như một giấc mơ, trong giấc mơ đó, mình có bạn, rất rất nhiều bạn bè, mình được đặt chân đến những miền đất rất xa, những nơi mình chỉ được nghe kể về ngày bé như những câu chuyện cổ tích gối đầu hàng đêm.
Sseayp có thể chưa thay đổi cuộc đời mình, nhưng nó là chuyến đi có ảnh hưởng và tác động lớn nhất đến cuộc đời mình. Sseayp giúp mình cân bằng lại cuộc sống, nhận ra khiếm khuyết và điểm mạnh của bản thân, kết nối mình với bạn bè quốc tế mà mình chưa bao giờ có, mở ra trong mình một chân trời mới, thay đổi hoàn toàn cách nghĩ và thói quen của mình. "Sseayp has surely changed my mind, not yet my life".
Mình gói ghém cảm xúc vụn vặt của mình trong từ bối rối. Vì mình vừa vui, vừa mãn nguyện, vừa buồn, vừa tiếc nuối. Mình vui vì mình đã đi đúng thời điểm, kết được nhiều bạn, học được nhiều thứ, quen được nhiều người giỏi; mình mãn nguyện vì mình được đi đến những miền đất lạ trong vai trò đại sứ, mặc những bộ quần áo lộng lẫy như phép màu hô biến của bà tiên; mình buồn vì mọi thứ đã kết thúc, đẹp như một giấc mơ; mình tiếc nuối vì có vài điều mình chưa hoàn thành tốt trong hành trình này.
Dù biết kết thúc của hành trình này chỉ là điểm bắt đầu của một hành trình khác, khi mình mới 22 tuổi và có cả cuộc đời dài phía trước, với những kế hoạch, dự định và hoài bão của bản thân, mình sẽ cố gắng gói Sseayp lại một cuốn sổ kỉ niệm đẹp để khi sseaypsick sẽ ngồi gặm nhấm một chút rồi lại mạnh mẽ và quyết đoán trên những hành trình tiếp theo.
Sseayp đã dạy cho mình rằng: Mỗi cá nhân đều có những câu chuyện đặc biệt, dù chúng ta có đổ lỗi cho hoàn cảnh như thế nào thì rốt cuộc thứ mà mọi người nhìn thấy chỉ là thành quả, nên thay vì chia sẻ quá nhiều về câu chuyện vượt khó của mình, chúng ta sẽ bắt tay vào thực hiện những ước mơ dở dang, đơn giản vì chúng ta có niềm tin.
Once a PY, forever a PY.