Bạn có đang trong trạng thái tích cực một cách độc hại hay không?
Mình là người luôn muốn mang năng lượng tốt nhất, tích cực nhất đến với những người tiếp xúc với mình. Mình cũng từng không quen bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài nhiều, thứ duy nhất mọi người nhớ đến mình là luôn mỉm cười khi gặp bất cứ chuyện gì. Nhưng càng cố gắng tỏ ra lạc quan, mình càng cảm thấy trống rỗng. Có những đêm trằn trọc, có những ngày mệt mỏi đến mức không muốn làm gì, nhưng mình vẫn ép bản thân phải "mạnh mẽ", phải "vui lên". Vì mình sợ nếu bộc lộ sự mệt mỏi, mình sẽ trở nên yếu đuối trong mắt người khác.
Mình thực sự kiệt sức trong thời gian dài như thế, mình đang cố gượng ép sự tích cực một cách không tự nhiên. Đó chính là tích cực độc hại – khi mình cố gắng phủ nhận những cảm xúc tiêu cực, cố gắng gạt đi những tổn thương mà không thực sự đối diện với nó. Khi buồn, thay vì cho phép bản thân được buồn, mình lại tự trách rằng "Mình không được như thế", "Mọi thứ vẫn ổn mà", "Phải vui lên chứ". Nhưng điều đó không khiến mình hạnh phúc hơn, mà chỉ khiến mình rơi vào một vòng luẩn quẩn của sự chối bỏ và gồng gánh.
Mình nhớ một câu trong The Subtle Art of Not Giving a Fck* của Mark Manson:
"Việc cố gắng hạnh phúc mọi lúc chỉ khiến bạn càng cảm thấy khổ sở hơn mà thôi."
Đến một lúc nào đó, bạn sẽ nhận ra một tâm hồn khỏe mạnh không phải là một tâm hồn không có vết xước, mà là một tâm hồn biết cách chấp nhận những vết xước đó. Bạn có thể vấp ngã, có thể tổn thương, có thể có những ngày chỉ muốn trốn khỏi cả thế giới. Và đó là chuyện bình thường.
Vậy làm thế nào để thoát khỏi sự tích cực độc hại?
1. Học cách chấp nhận cảm xúc của mình.
Khi buồn, hãy cho phép bản thân buồn. Khi thất vọng, hãy thừa nhận nó. Không phải lúc nào bạn cũng phải vui vẻ, và cũng không cần chứng minh với ai rằng bạn đang ổn.
2. Thay vì che đậy, hãy đối diện.
Mình ngưng tự huyễn hoặc bản thân bằng những lời nói dối tích cực. Thay vào đó, hãy hỏi chính mình: "Mình đang thực sự cảm thấy thế nào?" và "Mình có thể làm gì để cải thiện điều này?"
3. Tìm kiếm sự chia sẻ.
Một cuộc trò chuyện chân thành với người mình tin tưởng sẽ tốt hơn nhiều so với việc cố gắng tỏ ra mạnh mẽ một mình.
Mình của tuổi 30 đã học được rằng hạnh phúc không đến từ việc lúc nào cũng tích cực, mà đến từ việc biết cách cân bằng. Có những ngày rực rỡ, nhưng cũng có những ngày xám xịt. Và điều quan trọng không phải là chạy trốn khỏi những ngày u ám đó, mà là biết cách bước qua nó mà không đánh mất chính mình.
Vậy nên, nếu một ngày nào đó bạn cảm thấy mệt mỏi, hãy cứ cho phép bản thân được chậm lại. Hãy nhớ rằng bình yên không đến từ việc luôn vui vẻ, mà đến từ việc biết cách chấp nhận chính mình – cả những điều đẹp đẽ và cả những vết xước trong tâm hồn.